Người dịch: Whistle

“Sắp rồi.”

Lôi Nhạc thở dài:

“Đợi đến khi chuyện này kết thúc, gã ta sẽ trở thành bang chủ Thiên Hổ bang, nghe nói bên cạnh tam tỷ đã không còn ai, quả nhiên là thói đời nóng lạnh.”

“Loạt xoạt…”

Lúc này, tiếng động kỳ lạ đột nhiên vang lên trên bờ.

“Ai đó?”

Lôi Nhạc vội vàng đứng dậy, rút kiếm bên hông, nhìn chằm chằm bờ, vẻ mặt cảnh giác, căng thẳng:

“Ra đây!”

“Lôi huynh đệ.”

Có người nhỏ giọng nói:

“Hình như là dã thú.”

“Dã thú?”

Lôi Nhạc thư giãn, cười gượng:

“Ta nhạy cảm quá.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Mấy người khác cũng cười gượng, nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng thực chất lại rất căng thẳng, bọn họ còn mong là không tìm được mục tiêu.

Chỉ có Chu Giáp là vẻ mặt thờ ơ, nhìn cần câu lên xuống vẫn bất động.

“Loạt xoạt…”

“Lại đến!”

Lôi Nhạc cau mày, nhìn thấy bụi cỏ ven bờ rung chuyển, di chuyển theo thuyền, như thể có thứ gì đó đang tò mò quan sát bọn họ.

“Chu trưởng lão.”

Lôi Nhạc sờ kiếm, nói:

“Hay là ta lên đó xem thử?”

Lôi Nhạc thực sự rất chán, hơn nữa còn nơm nớp lo sợ, nếu như có thể phát tiết một chút cũng có thể thư giãn.

“Ừ.”

Chu Giáp gật đầu: “Đi đi.”

Nói xong, Chu Giáp cầm bình rượu lên rót một chén, chậm rãi uống, thư thái, như thể đang du ngoạn.

“Vâng.”

Lôi Nhạc vui mừng, hét lên một tiếng, dẫm lên nước rồi lao về phía bờ.

Ngay sau đó, tiếng hét lớn vang lên.

“Súc sinh!”

“Còn muốn chạy?”

“Rầm!”

Xem ra, đối thủ mà Lôi Nhạc gặp phải không phải là dã thú bình thường, trước mặt thất phẩm mà vẫn còn có thể đánh trả.

“Chu trưởng lão!”

Những người khác lần lượt đứng dậy, sau khi xin chỉ thị cũng lao lên bờ.

Thuyền xuôi theo dòng nước.

Tiếng hét lớn dần dần biến mất.

Còn trên thuyền, không biết từ lúc nào, chỉ còn lại một mình Chu Giáp.

“Vù…”

Gió nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng, một bóng người mặc áo choàng xám xuất hiện ở đuôi thuyền, đứng khoanh tay.

“Chu Giáp?”

Thần sứ đánh giá Chu Giáp, khẽ gật đầu:

“Bị người ta gây khó dễ mà vẫn giữ được bình tĩnh, tâm tính thật tốt, chẳng trách tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy, nếu như không gặp bất trắc, tiền đồ vô lượng.”

“Cá sắp cắn câu rồi.” Chu Giáp thản nhiên nói: “Đừng ồn ào.”

“Hừ…” Thần sứ hừ lạnh:

“Ngươi không hỏi ta là ai? Đến đây làm gì?”

“Hỏi sau cũng không muộn.” Chu Giáp nheo mắt, nhìn mặt nước:

“Cá…”

“Vạn vật vĩnh tịch, người chết vĩnh tồn.”

Thần sứ bấm quyết rồi lẩm bẩm:

“Giao tượng thần ra, ta có thể tha cho ngươi.”

“Ồ…” Chu Giáp khẽ động, xoay người:

“Ngươi là Thần sứ?”

“Quả nhiên!”

Thần sứ sáng mắt:

“Ngươi thực sự có liên quan đến Huyết Đằng lâu.”

Thần sứ đã điều tra tất cả những nơi lâu chủ Huyết Đằng lâu xuất hiện, tra hỏi tất cả những kẻ khả nghi, nhưng đều không có thu hoạch gì.

Vốn dĩ…

Thần sứ cũng không ôm hy vọng gì với chuyến đi này.

Không ngờ lại có bất ngờ.

Thần…

Quả nhiên không bỏ rơi ông ta.

“Ta rất tò mò.”

Chu Giáp cầm cần câu, khẽ giật, kéo con cá chép đang cắn câu lên, chậm rãi thu cần, nhìn Thần sứ ở đuôi thuyền:

“Ngươi tìm được ta bằng cách nào vậy?”

“Thần, không gì không làm được.” Thần sứ nghiêm giọng:

“Lâu chủ Huyết Đằng lâu chỉ là phàm nhân, vậy mà lại dám chống lại thần linh, hủy hoại thân thể thần bộc, chắc chắn sẽ bị thần linh ghét bỏ, chết vạn lần cũng không hết tội.”

“Nhưng mà, thần yêu thương thế gian!”

“Nếu như ngươi nguyện ý tín ngưỡng thần linh, giúp ta lấy được tượng thần, trừng trị lâu chủ Huyết Đằng lâu, lỗi lầm trước kia có thể tha thứ.”

“Xem ra ngươi không biết rõ.” Chu Giáp nhướng mày, không biết Thần sứ đã dùng cách gì để biết được hắn có liên quan đến Huyết Đằng lâu, nhưng rõ ràng là ông ta không biết thân phận thực sự của Chu Giáp.

Chu Giáp hỏi:

“Theo ta biết, tượng thần đã bị hủy, còn có thể sử dụng sao?”

“Thần tính bất diệt.” Thần sứ cười:

“Mảnh vỡ cũng được.”

“Thì ra là vậy.” Chu Giáp hiểu ra:

“Nếu như ta không đồng ý?”

“Ngươi đã quyết định sai lầm.” Thần sứ nghiêm mặt, áo choàng xám bay phấp phới, từng luồng khói đen giống như xúc tu từ sau lưng ông ta vươn ra.

“Vèo!”

Xúc tu vươn ra đến một mức độ nhất định liền cuộn vào trong.

“Thần yêu thương thế gian, nhưng sẽ không nhân từ với kẻ không có tin ngưỡng, cũng có thủ đoạn để thu phục tín đồ tà thần, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ nhận ra sai lầm của mình.”

Thần sứ đưa tay ra, nắm chặt.

“Cạch cạch…”

“Ầm!”

Con thuyền dài mấy trượng, dưới sự siết chặt của xúc tu, lập tức bị chia thành bốn, năm mảnh, ngay cả xương sống cứng rắn của con thuyền cũng không thể nào chống đỡ.

Hơn nữa, khói đen còn bao phủ lấy Chu Giáp.

Nhưng khói đen giống như xúc tu khi đến gần Chu Giáp khoảng một mét liền dừng lại, bị một lớp cương kình vô hình chặn đứng.

Thậm chí, chỉ cần đến gần thêm một chút là khói đen đã bị đánh tan.

Tứ Tượng Khiên Chấn!

Thần sứ dẫm lên một mảnh gỗ, nhìn Chu Giáp đang đứng yên, trong lòng ông ta theo bản năng cảm thấy có chút không ổn.

Nhưng rốt cuộc là không ổn ở đâu, Thần sứ lại không nói ra được.

Chỉ cảm thấy đối phương quá bình tĩnh.

Chu Giáp tay cầm khiên, mặt không đổi sắc, đặc tính Ngự Thủy được kích hoạt, dòng nước dưới chân như thể sống lại, nhẹ nhàng nâng đỡ hắn.

Chu Giáp nhìn Thần sứ đối diện, chậm rãi tháo rìu hai lưỡi xuống:

“Ngươi không nên đến đây. Gần đây, tâm trạng Chu mỗ không tốt, lát nữa, nếu như ra tay quá nặng, mong các hạ thông cảm.”

“Ngươi lớn lối quá rồi đấy.”

Thần sứ mặt mày u ám:

“Chỉ là một Hắc Thiết mới tấn thăng…”

“Ầm!”

Thần sứ còn chưa nói hết câu, khí huyết trên người Chu Giáp đã bùng nổ như khói báo động, khí huyết như thực chất, thậm chí còn phá vỡ sự trói buộc của khói đen.

“Lách tách…”

Từng tia điện nhỏ từ trên lưỡi rìu xuất hiện.

Trong nháy mắt.

Tia điện nhỏ biến thành lôi điện, ầm ầm khuếch tán, Lôi đình chi lực cương mãnh, trong nháy mắt đã xua tan khói đen xung quanh, lao về phía Thần sứ.

“Lôi!”

Thần sứ nheo mắt, một luồng hắc mang từ sau lưng ông ta xuất hiện:

“Vĩnh Ám!”

0.48032 sec| 2416.102 kb